Tôi đã nghĩ mình chuẩn bị tâm lý đủ rồi. Nhưng khi mở cửa nhà và nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình, tôi như chết lặng.
Tôi tên Minh, năm nay 25 tuổi. Bốn năm trước, tôi đã rời khỏi nhà, không phải để lập nghiệp mà là để chạy trốn. Chạy trốn một sự thật mà tôi không thể chấp nhận, đó là chưa đầy một năm sau khi mẹ tôi mất, bố đã muốn tái hôn.
Hôm đó là ngày giỗ đầu của mẹ, khi bố và tôi vừa từ nghĩa trang trở về, bố bất ngờ nói rằng ông muốn bàn với tôi một chuyện quan trọng. Tôi không ngờ, điều bố nói lại là:
– Bố muốn tái hôn.
Tôi nhớ mình đã nổi giận, cảm giác như bị phản bội. Mẹ mới mất một năm, sao bố có thể lạnh lùng như vậy? Tôi hét lên vì không kiểm soát nổi cảm xúc. Bố chỉ im lặng, rồi nói nhẹ:
– Bố biết con khó chấp nhận, nhưng bố cũng là con người. Bố cần một người ở bên.
Tối đó, tôi thu dọn đồ đạc, để lại một mảnh giấy nhắn: “Bố sống sao cũng được, con không muốn ở đây nữa”.
Tôi rời đi trong giận dữ và tổn thương. Từ đó, tôi chưa một lần quay về.
Những ngày đầu ở thành phố mới rất khó khăn. Không người thân, không bạn bè. Nhưng tôi cắn răng chịu đựng, tìm việc làm, thuê trọ, tập sống một mình. Tôi thuyết phục bản thân rằng mình mạnh mẽ, rằng mình có thể sống không cần gia đình. Nhưng thật ra, mỗi đêm, tôi đều nhớ nhà. Nhớ mẹ, nhớ căn bếp nhỏ với bữa cơm ấm cúng, thậm chí… cũng nhớ cả bố.
Suốt 4 năm, tôi gần như không nói chuyện với bố, thậm chí chặn cả tài khoản mạng xã hội của ông, chỉ gửi một tin chúc Tết qua loa mỗi năm.
Tôi tưởng mình có thể lãng quên tất cả, cho đến một ngày, tôi nhận được một cuộc gọi từ thầy chủ nhiệm cũ cấp ba.
– Minh à, thầy gọi thay cho bố em. Ông ấy đang bệnh, nằm viện. Ông ấy rất muốn gặp em…
Tôi sững người. Thì ra, trong lúc tôi cố chấp và giận dữ, bố đã già đi, thậm chí không còn đủ khỏe mạnh.
Đêm đó, tôi mất ngủ. Ký ức về bố ùa về như cuộn phim tua lại. Bố dạy tôi đi xe đạp, ôn bài cho tôi thi đại học, âm thầm đứng sau ủng hộ mọi lựa chọn của tôi. Tôi thấy mình thật tệ. Tôi từng trách bố không chung thủy, nhưng lại chưa từng nghĩ, người cô đơn và đau đớn nhất sau sự ra đi của mẹ có lẽ là bố.
Sáng hôm sau, tôi mua vé tàu về quê. Tôi đã nghĩ mình chuẩn bị tâm lý đủ rồi. Nhưng khi mở cửa nhà và nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình, tôi như chết lặng.
Bố tôi kéo tôi ngồi xuống và nói rất chân thành:
– Sau khi mẹ con mất, chính cô Lâm là người đã bên cạnh bố. Không ai thay thế được mẹ con cả, nhưng cô ấy giúp bố vượt qua những ngày đen tối nhất. Con hiểu không?
Cô Lâm thì nói nhỏ:
– Cô không muốn làm mẹ con, cũng không mong con gọi như thế. Cô chỉ muốn chăm sóc bố con, và nếu con cho phép, cô cũng sẽ luôn ở bên con như người thân.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi rơi nước mắt. Không phải vì giận dữ, mà vì hối hận. Tôi từng nghĩ mình là người đúng, rằng mình đang bảo vệ tình yêu với mẹ. Nhưng thực ra, tôi chỉ đang chạy trốn. Trong khi đó, bố tôi vẫn sống, vẫn phải chịu đựng, vẫn âm thầm tiếp tục.
Tối hôm đó, chúng tôi ăn cơm cùng nhau như một gia đình. Không khí vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng tôi cảm thấy yên lòng.
Trước khi đi ngủ, tôi đứng trước di ảnh mẹ, thắp một nén nhang và nói thầm:
– Mẹ à, con về rồi. Con biết mẹ sẽ không trách bố, đúng không? Chúng con sẽ sống tốt, và con tin mẹ luôn dõi theo, mỉm cười từ nơi xa.
Một tuần sau, khi chuẩn bị quay lại thành phố, tôi đứng trước cửa, nhìn bố và cô Lâm, nói nhỏ:
– Bố, cô… nếu hai người tổ chức đám cưới, con sẽ về dự.
Bố tôi không nói nên lời, chỉ ôm chặt tôi. Cô Lâm mỉm cười, mắt đỏ hoe nói lời cảm ơn tôi.
Giờ đây, tôi hiểu ra một điều, gia đình không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Nhưng nếu còn yêu thương, thì vẫn xứng đáng để tha thứ và bắt đầu lại.
Tình yêu không chết đi khi một người rời khỏi thế gian, nó chỉ chuyển hóa thành ký ức, và tiếp tục sống trong cách chúng ta đối xử với nhau. Tôi đã học được cách chấp nhận, và quan trọng hơn là học cách trưởng thành.